Mùa thu
13-06-2019 21:12
Anh vẫn nói mùa Thu là mùa nhớ
Nhưng Đông buồn, là duyên nợ tình em
Cứ mỗi độ, Thu rời rã bên thềm
Đông bẽn lẽn, lòng thêm buồn thêm tủi
Giận chi Đông? giăng giăng làn sương bụi
Ướt mây hồng, sẫm tủi buổi hoàng hôn
Trăng vén mây, len lỏi cuối lối mòn
Xưa hò hẹn, bóng anh không còn nữa
Nơi Đông xưa, anh chia đôi lời hứa
Nửa mang đi, cùng với nửa mặn nồng
Nửa còn lai, em mang vác, ngóng trông
Với giọt lệ, giữa mùa đông cô lẻ
Có mùa Đông, mình xa nhau lặng lẽ
Ngập nỗi buồn, như thể sắp mất nhau
Đông có buồn, có tủi, có vương sầu
Thì mới hiểu, đâu là mùa nhung nhớ
Có mùa Đông, hoa yêu nở rực rỡ
Ngát hương thơm, dẫu có nở trái mùa
Có phải qua, trắc trở bao mùa mưa
Khi Đông đến, lại say sưa vô tận…
…Nếu tình em, là một phép tính nhân
Thì lũy thừa, nâng lên bờ nhung nhớ
Nếu ai coi, mùa Thu là duyên nợ
Thì Đông buồn, mùa nhung nhớ riêng em..