Người miền trung
21-04-2017 09:32
Làng tôi nghèo như một cái bánh đa
Rộp phỏng lên trong gió Lào quay quất
Khổ quen rồi không còn biết khóc
Chỉ biết thương nhau khi tối lửa tắt đèn
Con gái miền Trung tóc không đen
Gió Lào sấy mang màu của lửa
Con trai miền Trung như đồng hun từ nhỏ
Ngụm sửa đầu tiên đã mặn chat gió Lào
Người quê tôi không giống một nơi nào
Cả làng biết làm thơ, hay cười, thích hát
Câu ví dặm dẻo mềm như sợi lạt
Trói chặt hồn bao mặc khách, tao nhân
Miền quê tôi không giống một nơi nào
Một nhánh xương rồng bám sau vào cát
Dồn nhựa sống làm nên màu hoa đẹp
Đói nghèo lá biến thanh gai
Ngày ấy quê tôi con gái, con trai
Học trường huyện vẫn đầu trần, chân đất
Nửa ngày học, nửa ngày đi mót
Bãi sác sông Bùng còng cảy cũng thành thơ.
Người quê tôi bạc tóc đến dại khờ
Sống ở Thủ đô, vẫn mô – tê – răng – rứa
Khi cả nước bung ra – Thời mở cửa!
Hì hục ngồi – Đếm trăng – Chết cùng thơ!