Em đứng giữa đại dương nghe gió hát
Sóng ru tình xô dạt trắng tinh khôi
Biển còn đây mà anh đã xa rồi
Lòng vẫn đợi… mắt trôi nhìn vô vọng

Tình diệu vợi dâng trào theo ngọn sóng
Nắng lẻn vào rát bỏng trái tim tan
Phút chia ly căng rạn giống cung đàn
Hồn ngơ ngẩn… đau ran từng âm điệu

Sóng ôm vỗ nhịp chập chùng muôn kiểu
Nỗi quắt quay ai hiểu thấu cho lòng
Để giọt tình đi lạc cõi mênh mông
Như biển khát thả dòng trôi xa ngái

Vi vu gió giữa rừng cây hoang dại
Khoảng cách xa tê tái đến lạ thường
Biển thì thầm trăng lằng lặng đêm sương
Ôm nỗi nhớ dặm trường mê mải kiếm

Cả nhân thế đưa tình vào khâm liệm
Mây ngút ngàn sương điểm giọt sầu đau
Bước chân in hằn đậm mối duyên sầu
Cho biển, cát bên nhau mùa tĩnh lặng

Bao nhiêu muối mà biển ơi ! mặn đắng
Chát lòng người trĩu nặng cả nguồn thơ
Thời gian trôi đêm khắc khoải mong chờ
Nay cách biệt sóng xô vùi biển chết !