Biển bây giờ cô lẻ phải không em?
Khi con nước ướt mèm dường khô rạn
Chiều buông xuống còn đâu vờn cánh nhạn
Bởi không nhau biển muốn cạn thật rồi!
Hàng dương buồn tóc rũ giữa đơn côi
Trăng biền biệt đứng ngồi đâu chẳng thấy?
Dấu chân đơn ngả nghiêng chiều sóng dậy
Hỡi cát mềm giữ chân ấy dùm tôi!
Nước sụt sùi bọt trắng mặn bờ môi
Giữa thinh không anh đứng ngồi chẳng đặng
Biển êm ả mà trời không chút nắng
Thiếu thuyền rồi biển chẳng thể hát ru