Chiều hoang rụng xuống bên thềm

Rong rêu ngày cũ phủ mềm lối xưa

Lưng chừng màu Hạ đong đưa

Còn treo lờ lững vẫn chưa kịp về.

Ngày xưa em mái tóc thề

Áo dài, nón trắng… say mê lòng người

Bao nhiêu năm đã qua rồi

Con đường xưa cũng vắng đôi đứa mình.

Dẫu hàng ghế đá xinh xinh

Vẫn nguyên vẹn mối chung tình thời gian

Nhưng rồi gió bỏ đi hoang

Con đò không bến cũng bàng hoàng trôi.

Em về tận chốn xa xôi

Câu thơ lục bát gửi tôi giữ gìn

Cầu tre lắc lẻo in hình

Vịn tay đỡ lấy chân mình bước qua.

Bây giờ xa lại càng xa

Con đường vạn nẻo trầm kha vô thường

Chiều nay lòng chợt bâng khuâng

Mượn câu lục bát… gieo vần trả em.