Cúc họa mi vẫn cứ thế mong manh. Cánh trắng nhuỵ vàng biếc xanh phiến lá. Ngẩng cao
Nét buồn in dấu thềm xưa Trong tim ai biết gió mưa tơi bời! Giọt sầu cứ tí
Đã lâu rồi em không về thăm phố. Những hàng cây còn nhớ dáng thân quen.? Phố chiều
Gió nỡ vô tình hoa tím ơi Bằng lăng cánh mỏng rụng qua đời… Tình tôi cũng chết
Rồi có lúc ta về nơi bến mộng Con đò chiều chở nặng bóng hoàng hôn Cuối chân
Ai vô tình mang nỗi nhớ qua đây Để cho tôi gặp lại người năm ấy Em vẫn
Nghiêng ánh mắt trả lại anh hờn giận Của một thời nhõng nhẽo tựa bờ vai Nước mắt
Em đứng giữa đại dương nghe gió hát Sóng ru tình xô dạt trắng tinh khôi Biển còn
Anh còn nhớ khoảng trời thu ấy Áng mây hồng như vẫy gọi tên Nụ hôn ngày đó..
Hạt nắng tắt hoàng hôn giăng ngập lối Bóng tối tràn phủ kín cả màn đêm Hạt sương