Nỗi nhớ nào khắc khoải tận trong tim Khi thành phố đang chìm vào giấc ngủ Ta hoài

Mái tóc xõa buông rũ buồn rười rượi Cớ vì sao mà tức tưởi vậy em ? Hạnh

Anh dắt em về thuở hồng hoang Vi vu tiếng gió thổi đầu non Đêm đếm sao trời

Anh yêu em từ thuở Tóc em còn ngang vai Anh yêu em khờ dại Nên đời anh

Người đã hẹn...không đến nên hờn dỗi Thoảng mây mưa bước vội ánh trăng mờ Bên hiên nhà

Ngược tìm về mùa hoa cỏ may Ta đi lạc một chiều xao xác nắng Gió ru gì

Em viết gì cho mùa cũ đi qua Khi vạt nắng loang buồn trong ký ức Anh có

Có phải nơi ấy đang mưa Để một người buồn lặng lẽ Lá trút bên thềm rất nhẹ

Chẳng biết tự bao giờ biển nhớ trăng Đêm thao thức sóng vỗ bờ dào dạt Trăng có

Biển bây giờ cô lẻ phải không em? Khi con nước ướt mèm dường khô rạn Chiều buông